CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
phan 43

 Thân thể hai người rơi xuống một con sông nước chảy xiết, bởi vì lực hút lớn mà thân thể đều chìm xuống, dưới đáy sông mờ mờ Giản Tang Du mở mắt ra, thấy đôi mắt tỉnh táo của Thiệu Khâm.



Anh ôm chặt hông cô, đôi môi gắn lên môi cô, không ngừng truyền không khí cho cô.



Giản Tang Du không biết bơi lặn, toàn dựa vào sức lực của Thiệu Khâm đưa cô lên.



Hai người cùng trồi lên khỏi mặt nước, lúc này mới phát hiện dưới chân sườn núi là một con sông, bên cạnh còn chia ra làm mấy nhánh sông nhỏ. Bởi vì đáy cốc quá sâu, mưa rơi nhỏ, nhưng vẫn trút xuống thân thể của hai người.



Không khí dưới đáy cốc thấp đến ớn lạnh.



Nước chảy rất mạnh, trong bóng tối sắc mặt của Thiệu Khâm tái nhợt, nhưng đôi mắt đen lạnh lùng vẫn vô cùng bền bỉ kiên trì, cánh tay anh cố quấn chặt lấy eo Giản Tang Du, mang theo cô bơi vào bờ.



Lòng sông không quá rộng, nhưng nước chảy quá xiết.



Lúc trước Thiệu Khâm đã tiêu hao mất một nửa thể lực, Giản Tang Du cảm nhận được anh sắp không chống chịu được nữa, ngay cả tốc độ bơi cũng chậm dần.



Hô hấp bên tai cô càng ngày càng nặng nề, lồng ngực kịch liệt phập phồng .



Giản Tang Du không khỏi khẩn trương theo dõi anh.



Thiệu Khâm khẽ chớp mắt, bắt gặp bộ dạng lo âu của cô, thấp giọng nói bên tai cô: “Anh sẽ đưa em vào bờ, đừng sợ.”



Thiệu Khâm không ngừng chống lại dòng nước, thật vất vả bơi tới bờ bên kia. Một lớp đá cuội trải dưới làm cho dòng nước nông hơn, anh dùng hết sức đẩy Giản Tang Du lên, Giản Tang Du dùng cả hai tay hai chân nhanh chóng trèo lên bờ.



Lúc sau quay lại phát hiện không thấy người phía sau đâu!



Giản Tang Du kinh ngạc nghiêng đầu sang chỗ khác, thấy Thiệu Khâm đang chìm xuống dòng nước, hai mắt nhắm lại, cả người không có chút sinh khí.



Nhất thời cô bị hoảng sợ, hít thở không thông, lảo đảo chạy về phía anh, trong nước dùng sức ôm lấy thân thể nặng nề của Thiệu Khâm.



Sức của cô không đủ lớn, thân thể Thiệu Khâm bị ngấm nước càng nặng hơn, cô chỉ có thể chậm rãi từng bước kéo Thiệu Khâm vào bờ, chờ đến lúc an toàn nằm trên dải đất mới quan sát anh.



Gương mặt điển trai của Thiệu Khâm rất bình thản. Cả người giống như đang chìm vào một giấc ngủ sâu không có cảm giác gì. Trên mí mắt còn đọng lại những giọt nước. Giản Tang Du điên cuồng lay vai anh : “Thiệu Khâm, Thiệu Khâm ——”



Thiệu Khâm không có phản ứng.



Giản Tang Du ngơ ngác nhìn gương mặt trầm tĩnh của anh. Nước mắt như những hạt châu lớn nhỏ rơi xuống. Cô vô cùng căng thẳng, run rẩy đưa tay ra kiểm tra hô hấp của Thiệu Khâm, nhất thời như bị sét đánh.



Không có hơi thở, một chút cũng không còn.



Giản Tang Du ngẩn người, nước mắt lại trào ra như một trận đại hồng thủy, trong nháy mắt như mất cả trái tim.



Cô luôn muốn giữ khoảng cách an toàn với Thiệu Khâm, nghĩ đến chỉ cần anh không xuất hiện tại nơi cô có thể thấy, thì hai người sẽ chẳng có quan hệ gì đến nhau.



Cô không có cách nào thoát khỏi tình cảm này, chỉ cầu mong ông trời có thể nghe được lời khẩn cầu của cô, giúp cô giữ được khoảng cách không xa không gần với Thiệu Khâm, như vậy cô đã thỏa mãn rồi.



Thế nhưng lần đi ra ngoài tìm Mạch Nha, cô mới hiểu được người đàn ông này đã khắc sâu trong lòng cô, là toàn bộ thế giới của cô. Nếu như không có Thiệu Khâm bảo vệ, cô sẽ không có dũng khí để chống đỡ tới tận giờ.



Nhìn Thiệu Khâm không nhúc nhích nằm trước mặt mình. Cô gọi anh cũng không thấy anh đáp lại, chạm vào anh cũng không thấy có nhiệt độ nữa. Giản Tang Du mới phát hiện. . . . . . đây là chuyện đáng sợ nhất trên thế giới này.



Bị hành hạ đến bây giờ, thân thể cô cũng rất mệt mỏi, cả tâm tư cũng rất mệt mỏi.



Giản Tang Du ngồi chồm hỗm bên cạnh anh, che miệng nức nở: “Ngu ngốc, đồ lưu manh, sao anh lại ngu ngốc như vậy. . . . . . Em đã không còn cần anh nữa, tại sao anh lại vẫn cứu em. . . . . .”



Thiệu Khâm vẫn nằm yên, không đáp lại, cũng không ôm lấy cô cười cợt nữa, cũng không thì thầm bên tai những lời làm cho cô đỏ mặt tim đập nhanh nữa.



Ngón tay Giản Tang Du nắm chặt áo sơ mi của anh, gục mặt vào ngực anh nức nở: “Không phải anh nói muốn dẫn em đi ra ngoài sao? Anh đã nói sẽ không gạt em nữa mà.”



“Van xin anh ——” Giản Tang Du bi thương nhìn không người đàn ông vẫn nằyên không nhúc nhích kia, trái tim đau nhói, “Anh tỉnh lại đi có được không?.”



Người đàn ông nằm trên đất bỗng kịch liệt ho khan, anh chống tay lên mặt đất ngồi dậy, há mồm thở dốc, nhưng ngay sau đó quay đầu lại nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang khiếp sợ bên mình, hung dữ nói: “Giản Tang Du, muốn chờ em nói tái hôn sao lại khó vậy, anh đã nhịn đến sắp tắt thở rồi.”



Giản Tang Du mở to đôi mắt đẫm lệ, giật mình sững sờ nhìn chằm chằm anh .



Thật ra Thiệu Khâm cũng không phải muốn hù dọa Giản Tang Du. Vừa rồi anh thật sự quá mệt mỏi suýt nữa bị choáng, nghĩ đến đây trái tim vẫn còn đập mạnh hoảng sợ. Đợi hồi lâu cũng không thấy Giản Tang Du có phản ứng, Thiệu Khâm hồ nghi quay đầu.



Bất thình lình Giản Tang Du xông tới liều mạng đánh anh, thiếu chút nữa Thiệu Khâm bị cô áp đảo trên bờ sông.
 CHƯƠNG 75

Mưa còn đang rơi, từng giọt chảy qua chiếc cằm nhỏ gầy yếu còn đang trên ngực anh.



Giản Tang Du nằm trên người Thiệu Khâm, trong đôi mắt long lanh chứa đầy nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn chưa hết hoảng sợ, cô nhịn không được mắng to: “Vô lại, anh lại gạt em.”



Thiệu Khâm nhìn ra sự hoảng sợ của cô, thuận thế ôm eo của cô, nhìn cô sâu sắc, giọng nói khàn khàn: “Anh không lừa em, vừa rồi thực sự là Diêm Vương đã tới đây một chuyến. Nghĩ lại còn chưa tìm em và con trai trở về, nên không cam lòng, phải quay lại.”

Sắc mặt Giản Tang Du tái mét nhìn anh, ánh mắt phức tạp. Một lúc sau bỗng nhiên cúi người hôn lên đôi môi hoàn mỹ của anh.



Đây là lần đầu tiên Giản Tang Du chủ động hôn lên môi Thiệu Khâm. Thiệu Khâm trợn to mắt khó tin, một lúc lâu mới hồi phục trạng thái ngẩn ngơ.



Giản Tang Du rất vụng về, sau khi môi chạm vào liền đưa lưỡi vào từng ngõ ngách trong miệng anh. Thiệu Khâm ngỡ ngàng mở miệng để cho cô đi vào, nhìn lông mi không ngừng rung rung của cô, trong lòng dần dần sinh ra cảm giác choáng váng và vui mừng lẫn lộn, ùn ùn kéo đến.



Anh đảo khách thành chủ, ngậm chặt đầu lưỡi của cô, đôi môi cuồng nhiệt quấn quít cắn mút. Thiệu Khâm thở dồn dập rời khỏi môi cô: “Tang Du?”



Viền mắt của Giản Tang Du vẫn còn ẩm ướt, tiếp tục ôm chặt anh: “Thật tốt quá, anh không chết.”



Thiệu Khâm vén những sợi tóc dính trên gương mặt cô ra sau tai, nhẹ nhàng thăm dò cánh môi mềm mại của cô: “Em không tha thứ cho anh, anh chết cũng không yên lòng.”



Giản Tang Du cố nén nước mắt nhưng một chất lỏng trong suốt vẫn từ từ tràn ra từ khóe mắt. Cô cúi đầu xuống, bả vai không ngừng run run. Cuối cùng nói bằng giọng mũi nồng đậm: “Tìm được con trai, chúng ta trở về nhà.”



Còn gì để ầm ĩ? Đã như vậy, cô có tiếp tục ngụy trang cũng không chống lại với trái tim mình.



Thiệu Khâm vui sướng nhìn cô, chờ cô từ từ ngẩng đầu lên, nhanh chóng ôm chầm cô vào lòng, nói liên tục: “Ừ, tìm được con trai, chúng ta trở về nhà.”



***



Đáy cốc tối đen, yên lặng và lạnh lẽo, nơi nơi đều là khí lạnh âm u. Thiệu Khâm nắm tay Giản Tang Du đi xung quanh xem xét. Không có ánh sáng, ngay cả nhánh cây khô cũng không thấy. Bật lửa trong túi Thiệu Khâm cũng không thể sử dụng được.



Hai người tìm kiếm một hồi lâu, đến khi mặt trời hoàn toàn khuất sau hàng cây, không những họ không tìm thấy lối ra; mà ngay cả phương hướng cũng không còn phân biệt được.



“Phải chờ trời sáng thôi.” Thiệu Khâm để Giản Tang Du ra sau để bảo vệ, ngẩng đầu nhìn lên không trung không thấy ánh mặt trời.



Toàn thân Giản Tang Du lạnh đến phát run, cắn chặt răng gật gật đầu. Thiệu Khâm cảm giác được ngón tay cô co quắp từng cơn, ôm cô vào lòng: “Tìm xem có chổ nào khác có thể nghỉ ngơi không.”



Hai người tìm rất lâu, mới tìm thấy một cái hang động nhỏ, ngay cạnh bờ sông.



Rất cạn, chỉ có thể trú được mưa mà thôi.



Giản Tang Du rút vào lòng Thiệu Khâm. Hai người im lặng nghe tiếng mưa rơi xuống chiếc lá phát ra âm thanh rào rạc, từng hồi giống như thôi miên.



Tay Thiệu Khâm vẫn khoác lên eo của cô, quần áo hai người đều ướt đẫm, dính sát vào người rất khó chịu, lại dựa sát vào nhau muốn cho đối phương ấm áp.



Thiệu Khâm nhìn nghiêng cô, đường cong quen thuộc, dịu dàng đến khó tin, nhịn không được liền nghiêng người hôn lên trán cô, từng chút từng chút di chuyển xuống, rơi vào trên môi cô.



Giản Tang Du quay đầu đối diện với ánh mắt của anh, ôm lấy cổ anh hôn đáp trả.



Đầu lưỡi hai người quấn lấy nhau, cắn mút lẫn nhau. Dần dần hơi thở mang theo sự ham muốn. Môi của cô bị anh hôn đến sưng đỏ lên, anh vẫn chưa chịu buông tha, càng mãnh liệt hơn, hận không thể nuốt cô vào trong bụng.



“Đi ra bờ sông, nơi này sẽ làm em bị thương.” Nói xong Thiệu bế cô lên, bàn tay dần dần sinh ra ngọn lửa cực nóng, ôm sát lên chiếc eo lạnh lẽo của cô.



Giản Tang Du vội vàng nắm lấy bờ vai anh, ngạc nhiên nhìn anh, ngập ngừng nói: “….Anh vẫn còn sức …?”



Khóe môi Thiệu Khâm cong lên, chân bước từng bước dài đi đến bờ sông: “Ở trên người em, bất cứ lúc nào cũng đều có sức.”



Giản Tang Du cắn môi trừng anh, dùng tay chỉ chỉ vào môi dưới của anh: “Thô tục.”



Thiệu Khâm chỉ cười không nói, rất nhanh liền dẫm lên bờ cát mịn, ôm cô đến khu nước cạn bên bờ sông. Nơi đó có một khối nham thạch, Thiệu Khâm và cô đều đứng dưới nước sông đang chảy róc rách, đè cô lên trên nham thạch bắt đầu hôn điên cuồng.



Trời còn đang mưa, những hạt mưa thật nhỏ rơi trên thân thể tạo cảm giác ngưa ngứa, rất thoải mái.



“Cởi ra đi, mình làm ở đây”. Bàn tay Thiệu Khâm vuốt ve thân thể của cô qua lớp quần áo ẩm ướt, cởi áo khoác của cô ra, vội vàng ngậm chặt đỉnh tuyết lê không ngừng phập phồng của cô.



Anh mút vừa nhanh vừa mạnh mẽ, bàn tay nóng bỏng đến mức có thể làm cho da thịt của Giản Tang Du dần dần ấm lại. Cô vụng về cởi nút áo sơ mi của anh, thở gấp: “Anh nhẹ chút.”



Thân thể bị anhút đến càng ngày càng nóng, Giản Tang Du đành phải đem tất cả sự chú ý tập trung vào nút áo của anh.



Thiệu Khâm đổi qua ngậm chặt bên kia, lúc này mới chú ý tới sự ngây thơ vụng về của cô. Một lúc lâu rồi mà vẫn chưa cởi được phần áo của anh. Anh nắm hai tay cô giữ chặt lên trên đỉnh đầu.



Giản Tang Du lườm anh mê muội.



Thiệu Khâm cong môi mỉm cười, cởi từng chiếc nút áo cho bản thân, lồng ngực rắn chắc dính một tầng nước mỏng nhạt.



Tay Giản Tang Du bị anh khống chế trên đỉnh đầu, hai quả tuyết lê trắng nõn nà không chút che đậy trước mặt anh, vì cô vặn vẹo thân người mà đung đưa theo. Từng đường cong hoàn mỹ của cô ưỡn dài theo ánh mắt nóng bỏng vì dục vọng của anh.



Cô xấu hổ quay mặt lại: “Buông tay.”



Thiệu Khâm nắm hai tay của cô đặt vào trong ngực anh, sâu sắc nhìn cô: “Buông ra, em muốn làm gì?”



Vừa rồi Giản Tang Du muốn vuốt ve bắp thịt căng đầy của anh. Trước kia mỗi lần bọn họ thân mật, cô đều rất kháng cự. Cô chưa từng chạm đến thân thể của anh. Lúc này lại bị những lời nói và ánh mắt chăm chú của anh làm cho toàn thân cô không được tự nhiên, ánh mắt nhẹ nhàng chuyển đi: “Không làm gì hết.”



Thiệu Khâm trực tiếp kéo xuống tất cả quần áo xuống dưới thân cô, tiến vào chỗ mê người ở giữa hai chân của cô, cười xấu xa: “Vậy đến lượt anh làm.”



Mặt Giản Tang Du càng đỏ hơn, Thiệu Khâm thực sự là một tên đại lưu manh!



Thiệu Khâm kéo chân của cô vắt lên hông anh, vùng đất bí ẩn của cô càng mở rộng hơn. Bàn tay nóng như lửa của Thiệu Khâm hoàn toàn bao trùm lên chỗ tư mật của cô, vuốt ve qua lại. Dần dần ngón tay rút ra xuyên vào bên trong trêu chọc cô.



Cánh hoa màu hồng nhạt của cô bị anh xoa đến đỏ lên, Thiệu Khâm cảm thấy dòng nước theo ngón tay chảy ra càng ngày càng nhiều, không giống như trước kia. Anh nhịn đến khó chịu, nhìn thân thể càng ngày càng mềm mại của cô run run trong ngực của anh. Đôi môi khép hờ lộ ra hàm răng trắng nõn, trầm ấm gọi anh từng tiếng “Thiệu Khâm”, bộ dạng nhỏ nhắn này rõ ràng là đang mời mọc anh.



Hơn nữa hoàn cảnh cũng không được tốt, Thiệu Khâm sợ cô bị cảm lạnh, nhanh chóng cởi bỏ dây thắt lưng và những thứ trên người mình.



Giản Tang Du bị anh giày vò, từng chút dính sát vào anh. Cánh tay ôm anh càng chặt. Nơi bí ẩn đã được gạt mở, anh hoàn toàn thỏa mãn, xuyên sâu vào cơ thể cô. Cử động của anh mỗi lúc một nhanh, tất cả khoảng trống trong cơ thể đều được lấp đầy.



Giống như…….ngừng lại sẽ vô cùng khó chịu.



Cô không kìm nổi thở hắt ra, khẽ rên rỉ thành tiếng.



Thiệu Khâm nhìn xuống khuôn mặt ửng hồng của cô, bị biểu hiện thõa mãn mà lấy lòng tình cờ lộ ra của cô, khiến anh không thể dừng lại, bắt đầu ra sức mạnh hơn. Anh vốn là thể lực dư thừa, lại khó có được việc Giản Tang Du chủ động một lần, nên dùng hết sức chứng minh thực lực và sự dũng mãnh của bản thân.



Giản Tang Du bị anh đụng đến đỉnh cao trào từng lần lại từng lần, toàn thân đều sinh ra khoái cảm khó nói nên lời, hai mắt từ từ nhắm lại nhỏ giọng rên rỉ.



Thiệu Khâm đang ở trên đỉnh cao của khoái lạc, đắm chìm một hồi thì phát hiện ra chuyện không tốt.



Đã lâu anh không đụng chạm đến Giản Tang Du. Hôm nay Giản Tang Du lại nhiệt tình như vậy, hút chặt anh từng chút làm anh vừa căng vừa cứng, rất nhanh làm anh lên đến đỉnh khoái cảm. Anh nhíu mày giảm sức lại, muốn hưởng thụ cảm giác nhiệt tình chết người kia.



Mặt Giản Tang Du ửng hồng, tư duy rối loạn, cảm thấy như lơ lửng giữa không trung, hết sức khó chịu, nhỏ giọng nỉ non: “…..Mạnh lên.”



Đáy mắt Thiệu Khâm đỏ lên, mẹ nó, như vậy không phải là muốn đòi mạng anh sao?



Giản Tang Du mở đôi mắt ướt át, nhìn anh si mê: “Thiệu Khâm?” Vừa rồi là bộ dạng muốn ăn của cô, bây giờ như thế nào…?



Yết hầu Thiệu Khâm chuyển động lên xuống, nắm chặt mông của cô – liền cố hết sức làm tình. Âm thanh trong trẻo vang lên từng hồi, bởi vì bầu không khí sâu thẳm yên tĩnh, Giản Tang Du xấu hổ đỏ mặt, toàn thân đều là những dấu màu đỏ.



Thiệu Khâm cực kỳ mất mặt vì không chịu đựng nổi nhanh chóng phun trào ra. Anh mãnh liệt hôn lên đôi môi của cô. Giản Tang Du bị tần suất vận động của anh kích thích hơi co rút nhanh theo bản năng. Thiệu Khâm nhíu chặt chân mày: “Cô bé đáng ghét kia, vẫn còn quyến rũ anh sao?”



Giản Tang Du ôm lấy cổ anh, nhìn vào ánh mắt ham muốn đen tối của anh.



Thiệu Khâm nuốt nước miếng, như vậy rõ ràng là bà xã thấy không hài lòng sao! Anh vỗ vỗ cái mông tròn dính đầy mồ hôi của cô, lưu manh cười lớn: “Còn đói sao?”



Giản Tang Du xấu hổ quay mặt đi. Thiệu Khâm dịu dàng hôn lên mặt cô. Vật cứng nóng vẫn còn trong cơ thể cô, chất lỏng dinh dính chậm rãi chảy ra từ chỗ bộ vị kết hợp của hai người, vừa trơn vừa dính chảy xuống đùi cô. Toàn thân Giản Tang Du bắt đầu nóng lên: “Anh rút ra đi.”



Thiệu Khâm nắm cằm kéo cô hé miệng, trở mình khuấy đảo trong miệng cô: “Làm lại lần nữa, ông xã sẽ làm em thoải mái.”



Giản Tang Du xấu hổ đỏ mặt cố đẩy anh ra, nói nhỏ: “Không được, em lạnh”.



Thiệu Khâm cũng biết nơi này thực sự không phải là nơi tốt để thân mật. Anh cũng không thể kiên trì được nữa, bao bọc tốt cơ thể cô ôm trở về hang động. Hai người yên lặng chờ trời sáng.



Trong lòng anh, Giản Tang Du vẫn mở to mắt, ngơ ngẩn nhìn cảnh vật tối đen, khẽ giọng nói: “Không biết ngày mai có thể thuận lợi tìm thấy Mạch Nha hay không?”



Thiệu Khâm nắm tay cô thật chặt, nói chắc chắn: “Có thể.”



***



Cho đến lúc mặt trời mọc, Giản Tang Du và Thiệu Khâm bắt đầu xuất phát. Mượn ánh sáng nhàn nhạt của tia nắng ban mai mới có thể phân biệt được phương hướng. Thiệu Khâm có nhiều kinh nghiệm hơn Giản Tang Du, hai người nghỉ ngơi một chút, cuối cùng cũng rời khỏi cốc.



Bởi vì tối hôm qua mưa lớn nên đường trên núi vẫn còn lầy lội, trơn trượt. Thiệu Khâm nắm tay cô, hai người dìu nhau vượt qua vách núi.



Không biết đi bao lâu, cuối cùng cũng thấy một cánh đồng xanh mướt trước mắt, phút chốc phạm vi tầm nhìn được mở rộng. Còn có thể nhìn thấy bóng dáng của người nông dân làm việc trên đồng ruộng.



Điều này làm cho Giản Tang Du vui mừng đến phát khóc. Cuối cùng hỠcũng đến chỗ dốc núi màu đen, Mạch Nha ở đây, rất nhanh cả nhà họ có thể đoàn tụ!



Thiệu Khâm và Giản Tang Du đi trên một con đường nhỏ. Trên những cánh đồng thôn dân đang tập trung làm việc, nhìn họ đề phòng. Giản Tang Du lo lắng nắm chặt tay Thiệu Khâm, ánh mắt của những người này không hề hòa nhã mà tràn đầy thù địch.



Thiệu Khâm ôm vai cô xoải bước đi về phía trước. Manh mối duy nhất của bọn họ là Lý Song, người sống trong thôn này. Hỏi vài người ở đây họ cũng không để ý đến vợ chồng anh, hoặc là trực tiếp xua tay bày tỏ họ không biết.



Thiệu Khâm và Giản Tang Du không ngờ đã đến dốc núi đen này rồi mà còn có thể gian nan như vậy. Mạch Nha đang ở trong một gia đình trong thôn này, nhưng mà một chút manh mối họ cũng không có.



Thiệu Khâm im lặng quan sát một hồi, xoay người nói với Giản Tang Du: “Con trai ở trong thôn này điều kiện được không tốt lắm, có thể gọi điện thoại chắc chắn có phạm vi sử dụng riêng, không phải các cán bộ trong thôn đều có gian hàng bán tạp hóa sao, chúng ta đến đó tìm xem.”



Hai người bị vô số ánh mắt nhìn kỳ lạ nhìn theo chằm chằm.



Trong cái thôn nhỏ nhiều người qua lại này, Giản Tang Du nhìn thấy mấy chữ to màu đỏ đầu tiên “Cửa hàng tạp hóa”. Thiệu Khâm ngăn cô lại:” Em hỏi chắc chắn bà ta sẽ không chủ động nói.”



Thiệu Khâm lấy ví tiền ra giả bộ như mua thuốc, nhưng mà bà chủ vừa nhìn thấy cách ăn mặc của bọn họ liền biết là người xứ khác, hơn nữa nghe họ hỏi tên chủ nhà của bà, tính cảnh giác rất cao, liên tục tỏ vẻ không biết người này.



Bất luận Thiệu Khâm dùng lời lẽ khách sáo như thế nào đối phương đều trả lời cẩn thận.



Nhất thời tình hình hơi khó khăn, rốt cuộc lúc này Lưu đội trưởng đã gọi điện thoại cho họ: “Hai người đừng hành động thiếu suy nghĩ, phải chờ chúng tôi đến. Người dân trong thôn này rất đoàn kết, chỉ dựa vào hai người các vị thì không thể cứu được con trai.”



Thiệu Khâm lặng lẽ cúp điện thoại.



Giản Tang Du cũng nghe được giọng nói của đội trưởng Lưu. Hai người còn đang lưỡng lự, bọn họ vừa đến đây đã có thể cảm nhận sâu sắc được sự đề phòng và bảo thủ của người dân ở đây.



Thiệu Khâm vừa im lặng đứng tại chỗ, bỗng nhiên lập tức đuổi theo một cô bé mới mang cặp sách đi ngang.



Giản Tang Du ngạc nhiên nhìn anh.



Thân hình cao ngất của Thiệu Khâm ngồi xổm trước mặt cô bé, mỉm cười nhìn cô bé: “Chào bạn nhỏ, chú đoán con là một người tốt đúng không?”



Trần Úc nhìn chú đẹp trai trước mặt, hơi nhíu mày lại. Người này… bộ dáng giống với em trai trong nhà. Lập tức cô bé liền cảm nhận được sự nguy hiểm, ánh mắt lại nhìn xa xa về Giản Tang Du.



Giản Tang Du cũng đi tới, nghiêm túc nhìn cô bé.



“Con___”



Thiệu Khâm còn chưa mở miệng nói, lập tức Trần Úc mang cặp sách chạy rất nhanh. Ba mẹ của em trai đã tìm tới đây, bọn họ sẽ báo cảnh sát, bắt ba mẹ mình đi, cô bé phải chạy nhanh về nói với ba mẹ!



Giản Tang Du nhìn bóng lưng của cô bé, sắc mặt thay đổi, nắm chặt tay Thiệu Khâm: “Đi theo cô bé, nhà của cô bé….”



Thiệu Khâm nghi ngờ đuổi kịp Giản Tang Du đang đuổi theo cô bé kia. Tim Giản Tang Du đập rất nhanh, kiểu tóc nụ hoa trên đầu cô bé kia là cô dạy Mạch Nha cách chải. Trước kia Mạch Nha thường theo cô đi thu chương trình, khi cô hóa trang ở hậu trường Mạch Nha đều chăm chú nhìn, ở nhà thỉnh thoảng sẽ giúp cô chải đầu.



Cô không tin ở một cái thôn lạc hậu này lại có thể chải được kiểu đầu như vậy.



Quả nhiên Thiệu Khâm và Giản Tang Du đuổi theo đến nhà của cô bé kia, ngoài cửa đã có không ít người.



Cả trai lẫn gái, người lớn trẻ nhỏ đều chen chúc như trong bệnh viện. Trong tay những người đàn ông còn đang cầm cái cuốc và dao bầu, ánh mắt hung ác nhìn hai người họ.
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51 end
Phan Gioi Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Polly po-cket